[KIẾM LAI] Chương 2. Khai Môn

Tác giả: Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Trời hửng sáng, gà chưa gáy, Trần Bình An đã rời giường, tấm đệm đơn bạc thật sự không giữ được hơi ấm, hơn nữa tại thời điểm làm học đồ nung sứ, cũng đã dưỡng thành thói quen dậy sớm. Trần Bình An mở cửa phòng, đi ra tiểu viện bùn đất, hít thở sâu một hơi, duỗi lưng một cái, đi ra sân nhỏ, quay đầu chứng kiến một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt đang khom người, hay tay xách một thùng nước gỗ, dùng bả vai đẩy cửa sân nhà mình, đúng là tỳ nữ của Tống Tập Tân. Nàng hẳn là mới từ giếng thiết tỏa ngõ Hạnh Hoa bên kia múc nước trở về.

Trần BÌnh An thu hồi ánh mắt, xuyên qua ngõ hẻm, một đường hướng phía đông trấn nhỏ. Ngõ Nê Bình nằm ở phía tây trấn nhỏ, cửa thành nằm ở phía đông, có người chịu trách nhiệm kiểm tra thương khách ra vào cùng tuần đêm, bình thường cũng thu nhận, chuyển giao đồ đạc thư từ từ bên ngoài gửi về nhà. Việc kế tiếp Trần Bình An cần phải làm chính là đem những thứ kia đưa cho dân chúng trong trấn nhỏ, thù lao một phong thơi một đồng tiền. Đây là hắn thật vất vả cầu đường kiếm tiền. Trần Bình An đã hẹn cùng bên kia, từ mồng hai tháng hai Long Sĩ Đầu, bắt đầu tiếp nhận công việc này.

Dùng lời Tống Tập Tân mà nói chính là trời sinh mạng khổ, dù có phúc khí tiến vào gia môn, Trần Bình An hắn cũng không giữ lại được trong túi. Tống Tập Tân thường xuyên nói một ít lời nói tối nghĩa khó hiểu, ước chừng là nội dung đến từ thư tịch. Trần Bình An dù sao vẫn là nghe không hiểu nhiều, tỷ như hai ngày trước nhắc tới cái gì se lạnh xuân hàn đông lạnh thiếu niên, Trần Bình An hoàn toàn không hiểu rõ, về phần hàng năm chịu đựng qua mùa đông, sang mùa xuân, có một đoạn thời gian ngược lại lại lạnh hơn, đây là điều thiếu niên tự nhận ra được. Tống Tập Tân nói rét tháng ba cùng hồi mã thương trên sa trường đều giống nhau, rất lợi hại, vì vậy rất nhiều người tại đây lượn qua Quỷ Môn Quan.

Trấn nhỏ không có tường thành bao quanh, dù sao đừng nói giặc cỏ đạo tặc, chính là ăn trộm cũng đều ít có. Vì vậy trên danh nghĩa là cửa thành, kỳ thật chính là một loạt hàng rào cũ kỹ ngã trái ngã phải. Tạm bợ làm cái cho người xe đi đường thông qua địa phương, coi như là chút thể diện của trấn nhỏ.

Thời điểm Trần Bình An chạy chậm đi ngang qua ngõ Hạnh hoa, chứng kiến không ít phu nhân hài tử tụ họp tại giếng thiết tỏa, bánh xe giếng nước lăn két két… rung động.

Lại vượt qua một con phố, Trần Bình An chợt nghe cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng đọc sách quen thuộc. Chỗ đó có tòa hương thục, do mấy gia đình giàu có ở trấn nhỏ hùn vốn. Giáo thư tiên sinh là người xứ khác, Trần Bình An lúc nhỏ thường xuyên chạy tới trốn ngoài cửa sổ, vụng trộm ngồi cạnh vểnh tai. Vị tiên sinh này tuy rằng thời điểm dạy học cực kỳ nghiêm khắc, nhưng mà đối với hài tử này cũng không quát lớn cản trở. Về sau Trần Bình An ra ngoài trấn nhỏ tới lò nung làm học đồ, chưa từng đi lại trường tư.

Xa hơn trước, Trần Bình An đi ngang qua một tòa đền thờ đá, bởi vì đền thời lầu tu kiến có mười hai cái cột đá, dân bản xứ ưa gọi nó là Bàng Giải Phường. Tên thật tòa miếu thờ này, Tống Tập Tân cùng Lưu Tiễn Dương nói rất không giống nhau. Tống Tập Tân thề son sắt nói tại một quyển địa phương huyện chí trên sách cũ, gọi nơi đây là Đại học sĩ phường, là đền thờ Hoàng Đế lão gia ngự tứ, để tưởng niệm một vị đại quan văn võ song toàn. Lưu Tiễn Dương, cùng là đồ nhà quê như Trần Bình An thì nói cái này là Bàng Giải Phường, chúng ta đều hô mấy trăm năm rồi, không để ý tên Đại học sĩ phường rắm chó gì. Lưu Tiễn Dương còn hỏi Tống Tập Tân một vấn đề, “Đại học sĩ nón quan đến cùng to bao nhiêu, có phải hay không so với giếng thiết tỏa còn lớn hơn”, hỏi Tống Tập Tân đỏ cả mặt.

Lúc này Trần Bình An chạy vòng quanh mười hai cột trụ đền thờ, mỗi mặt đều có bốn chữ to, kiểu chữ cổ quái, không giống nhau, theo thứ tự là “Đương Nhân Bất Nhượng”, “Hi Ngôn Tự Nhiên”, “Mạc Hướng Ngoại Cầu”, cùng “Khí Trùng Đấu Ngưu”. Nghe Tống Tập Tân nói, ngoài trừ bốn chữ, còn lại ba chỗ khắc đá đều bị bôi lên xuyên tạc. Trần Bình An đối với mấy cái này tỉnh tỉnh mê mê, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa, đương nhiên, coi như thiếu niên muốn truy vấn ngọn nguồn, cũng là phí công. Quyển địa phương huyện chí thường xuyên treo bên miệng Tống Tập Tân kia, rút cuộc là sách gì cũng không biết.

Qua đền thờ không bao xa, là một gốc hòe già cành lá rậm rạp. Dưới một gốc cây, có một thân cây không biết người nào chuyển tới đây, đầu đuôi bị chém đi, đệm lên hai khối đá xanh. Khúc đại thụ bị cắt này xem như một cái ghế dài giản dị. Hàng năm vào mùa hè, dân chúng trấn nhỏ đều ưa thích ở đây hóng mát, nhà nào giàu có, trưởng bối còn có thể từ giếng nước kéo lên một rổ trái cây ướp lạnh. Bọn nhỏ ăn uống no đủ, liền kéo bè kết phái chơi đùa dưới bóng cây.

Trần Bình An đã quen lên núi xuống nước, chạy đến hàng rào phụ cận cửa ra vào, dừng lại trước cái cửa màu vàng đất lẻ loi trơ trọi, tim không đập nhanh thở không gấp.

Người ngoài trấn nhỏ đến không nhiều lắm, theo lý thuyết, hôm nay cái cây rung tiền lò nung triều đình đã ngã, thì lại càng không có khuôn mặt mới đến. Diêu lão đầu khi còn tại thế, đã từng có lần quát to, nói với Trần Bình An cùng các đồ đệ như Lưu Tiễn Dương, chúng ta làm lò nung triều đình chính là sinh ý độc nhất dưới gầm trời này, là làm đồ sứ ngự dụng cho Hoàng Đế bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương. Kẻ khác cho dù là dân chúng có tiền, dù có làm quan lớn, dám động vào, chính là muốn bị chặt đầu. Diêu lão đầu ngày đó, tinh thần đặc biệt cao.

Hôm nay, Trần Bình An nhìn về phía hàng rào bên ngoài lại phát hiện nhiều người đang chờ mở cửa thành. Không dưới bảy tám người, nam nữ già trẻ đều có.

Hơn nữa đều là người xa lạ. Dân chúng trấn nhỏ ra ra vào vào, vô luận là đi nung sứ hay đi trồng trọt, đều rất ít đi cửa Đông. Lý do rất đơn giản, con đường đi ra cửa Đông có có lò nung hay ruộng đồng.

Trần Bình An lúc này cùng những người xứ khác kia, song phương cách nhau một cái hàng rào gỗ, hai bên đứng nhìn nhau.

Một khắc này, thiếu niên đi giày rơm tự đan, có chút hâm mộ quần áo thực dày trên thân những người kia, khẳng định rất ấm áp, có thể chịu đựng mùa đông giá lạnh.

Những người ngoài cửa, rõ ràng phân thành vài nhóm, không phải cùng một hội, nhưng đề nhìn về phía thiếu niên gầy bên trong. Sắc mặt phần lớn hờ hững. Có một hai người ánh mắt sớm đã lướt qua thân ảnh thiếu niên, nhìn về phía xa trong trấn nhỏ.

Trần Bình An có chút kỳ quái. Chẳng lẽ những người này còn không biết triều đình đã phong cấm lò nung? Hay là bọn họ chính là bởi biết rõ chân tướng nên cảm thấy có thể thừa cơ lợi dụng.

Có một người trẻ tuổi đầu đội cao quan cổ quái, dáng người thon dài, bên hong treo một khối Lục sắc ngọc bội. Hắn tựa hồ không kiên nhẫn chờ được nữa, một mình đi ra từ trong đám người, đã nghĩ muốn đi đẩy đại môn vốn là không khóa ra. Chỉ là tại thời điểm ngón tay sắp chạm vào cửa gỗ, hắn đột nhiên dừng lại, chậm rãi thu tay, vòng tay ra sau, tủm tỉm cười nhìn về thiếu niên giầy rơm phía trong, cũng không nói chuyện, chính là chỉ cười.

Trần Bình An khóe mắt liếc qua, vô tình phát hiện những người sau lưng người trẻ tuổi kia, giống như có người thất vọng, có người châm chọc, có người nhíu mày, có người mỉa mai, tâm tình vi diệu, tất cả không giống nhau.

Nhưng đúng lúc này, một hán tử trung niên đầu tóc lộn xộn đột nhiên mở cửa, hùng hùng hổ hổ nói với Trần Bình An: “Tên khốn khiếp, có phải tiền rơi vào trong mắt rồi hay không? Sớm như vậy đã tới đòi mạng gọi hồn, ngươi chạy đi đầu thai gặp cha mẹ ngươi a?”

Trần Bình An liếc mắt, đối với mấy lời chanh chua này, lơ đễnh không để vào tai. Thứ nhất sống tại địa phương hương dã không có nổi mấy quyển sách này, nếu bị người ta mắng vài câu đã căm tức, dứt khoát tìm giếng nước nhảy xuống cho xong, bớt lo bớt việc. Thứ hai, tên trung niên canh cổng lưu manh này, bản thân chính là đối tượng thường xuyện bị dân chúng trấn nhỏ giễu cợt trêu trọc, nhất là những phu nhân đanh đá gan lớn, đừng nói mắng hắn ngoài miệng, động thủ đánh hắn đều không ít. Cộng thêm cái con người này còn cực kỳ ưa thích cùng hội tiểu hài tử còn mặc tã khoác lác. Ví dụ như cái gì lão tử năm đó ở cửa thành, chém giết một trận, đánh cho năm sáu đại hán răng rơi đầy đất, cả hai đầu con đường rộng hai trượng trước cửa thành dưới đất đầy máu, so với con đường lầy lội trời mưa không sai biệt lắm!

Hắn tức giận nói với Trần Bình An: “Chút chuyện rách rưới của ngươi đợi lát nữa rồi nói.

Trấn nhỏ không ai coi trong tên gia hỏa này. Nhưng mà người xứ khác có thể tiến vào trấn nhỏ hay không, nam nhân này lại nắm quyền sinh sát.

Hắn đi về phía hàng rào cửa gỗ, mọt tay thò xuống móc đũng quần.

Nam nhân đưa lưng về phía Trần Bình An, mở cửa. Thỉnh thoảng thu lấy một cái túi thêu nhỏ của người ta, cất vào ống tay áo, sau đó cho đi.

Trần Bình An từ sớm đã nhường đường. Tám người đại khái phân thành năm đám, đi về hướng trấn nhỏ. Ngoại trừ người trẻ tuổi đầu đội cao quan, lưng đeo lục bội kia, còn lại trước sau đi qua hai đứa nhỏ bảy tám tuổi, nam hài tử khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, nữ hài tử lớn hơn má phấn trắng nõn nà, tựa như đồ sứ.

Nam hài tử so với Trần Bình An thấp hơn nửa cái đầu, thời điểm đi sát qua người hắn, há to miệng, tuy rằng không ra tiếng, nhưng khẩu hình hẳn là nói hai chữ, tràn đầy khiêu khích.

Phu nhân trung niên dắt nam hài tử nhẹ ho khan một tiếng, hài tử lúc này mới thoáng thu liễm.

Sau lưng phu nhân nam hài tử là tiểu cô nương, được dắt bởi một lão nhân khôi ngô đầu đầy tóc bạc. Nàng quay đầu nói nhiều lời với Trần Bình An, không quên chỉ trỏ người bạn cùng lứa trước người.

Trần Bình An căn bản nghe không hiểu cô bé đang nói cái gì, bất quá đoán ra, nàng là đang cáo trạng.

Lão nhân khôi ngô liếc thiếu niên giầy rơm một cái.

Chỉ là bị người ta hữu ý vô ý nhìn thoáng qua, Trần Bình An lui về sau một bước trong vô thức. Như chuột gặp mèo.

Thấy một màn như vậy, tiểu cô nương nguyên bản líu ríu như con hoàng tước nhỏ, lập tức không còn hào hứng châm ngòi thổi gió, quay đầu không thèm nhìn Trần Bình An nữa. Giống như liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa sẽ ô uế ánh mắt của nàng.

Thiếu niên Trần Bình An chưa hoàn toàn thấy hết việc đời, nhưng không phải là nhìn không hiểu sắc mặt.

Đơi đến lúc nhóm người này đi xa, hán tử canh cổng cười hỏi: “Có muốn biết bọn họ nói gì hay không?”

Trần Bình An gật đầu nói: “Muốn a.”

Trung niên lưu manh vui vẻ, cười hì hì nói: “Khen ngươi đẹp mắt, tất cả đều là lời hay.”

Trần Bình An giật giật khóe miệng, nghĩ thầm ngươi cho rằng ta ngốc a?

Hán tử biết được tâm tư của thiếu niên, cười càng thêm vui vẻ, “Ngươi nếu không ngốc, lão tử có thể cho ngươi tới đưa thư?”

Trần Bình An không dám phản bác, sợ chọc giận gia hỏa này, đồng tiền sắp tới tay sẽ phải bay mất.

Hán tử quay đầu, nhìn về phía những người kia, xoa xoa cái cằm râu ria xồm xoàm, thấp giọng chậc chậc nói: “Bà nương vừa rồi, hai cái đùi có thể kẹp người chết a.”

Trần Bình An do dự một chút, hiếu kỳ hỏi: “Vị kia phu nhân có từng luyện võ sao?”

Hán tử ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thiếu niên, nghiêm túc nói: “Tiểu tử ngươi, đúng là ngốc.”

Thiếu niên không hiểu ra sao.

Hắn để Trần Bình An chờ, sải bước đi về phòng, lúc trở lại, trong tay có một xấp phong thư, không dày không mỏng, ước chừng tầm mười cái, hán tử đưa cho Trần Bình An, hỏi: “Người ngốc có phúc của người ngốc, người tốt tất có hảo báo. Ngươi tin hay không?”

Trần Bình An một tay cầm thư, một tay mở bàn tay ra, trừng hai mắt, “Đã nói một phong thơ một văn tiền.”

Hán tử thẹn quá hoá giận, đem năm đồng tiền trước đó đã chuẩn bị, hung hăng vỗ vào lòng bàn tay thiếu niên, vung tay lên, hào khí vượt mây nói: “Còn lại năm văn tiền, trước thiếu!”


Bài liên quan